Nghiêm túc nhìn nhận thì những đề tài của dòng phim này luôn kén người xem và rất dễ vấp phải phản ứng. Điều này cũng rất dễ hiểu khi chủ đề và chất liệu ưa thích thường xoay quanh những khía cạnh nhạy cảm và ít khi được đề cập đến trong cuộc sống như lằn ranh của chuẩn mực đạo đức, tình dục, chuyển giới hay những bi kịch rất riêng của một vài kiếp người.
Đạo diễn sẽ đóng vai trò như một người thợ mổ, cắt một lớp cắt thật sắc và bén để phô bày cho mọi người thấy dưới tầng tầng lớp lớp da thịt kia thực sự ẩn chứa điều gì. Sự phô bày đó đôi khi đi ngược lại số đông, đôi khi rợn người và qúa mới mẻ nên sự dội ngược của người xem là dễ hiểu.
Nói đâu xa, ở châu Âu, ngay sau khi Những kẻ cuồng dâm được công chiếu, một số nước đã treo lệnh cấm ngay vì vấp phải phản ứng của người xem. Họ cho rằng đó là những thước phim rẻ tiền, khiêu dâm, đồi truỵ và khá nhiều mĩ từ không được hợp vệ sinh khác. Thế mới nói, đừng bảo ở Việt Nam ngay cả ở trời Tây cái mới cũng chưa chắc đã được chấp nhận.
Nhưng, nếu cởi mở và suy nghĩ phóng khoáng hơn khi nhìn nhận mỗi một bộ phim thuần tuý chỉ là một tác phẩm nghệ thuật, chúng ta sẽ khám phá được rất nhiều điều lí thú và hấp dẫn. Những hình ảnh biểu trưng, những câu thoại rời rạc nhưng đa nghĩa và quan trọng hơn hết là một không gian nghệ thuật thể nghiệm nơi chúng ta có thể thả mình và ngắm nghía cuộc sống qua một lăng kính khác đa chiều và đa màu sắc hơn.
Hãy cứ để nghệ thuật làm vai trò của nó là phản ánh cuộc sống chân thực, sống động để từ đó nhìn nhận và đánh giá lại bản thân mình tốt hơn. Một khi bạn đã hoà nhận được cái hồn và cái không khí của bộ phim, bạn sẽ tự mình cảm nhận từng âm thanh, từng hình ảnh và tầng tầng ý nghĩa được cắt bóc, tò bày trên mâm cỗ thịnh soạn.
Có lẽ còn quá sớm để khẳng định chắc nịch một điều gì. Nhưng với những bước phát triển đáng ghi nhận gần đây, tương lai gần thôi chúng ta sẽ theo kịp bạn bè quốc tế và điện ảnh Việt Nam sẽ xuất hiện trên bản đồ thế giới đầy tự hào như nó vốn có. Còn với chúng ta, hãy rộng mở cái trái tim và khối óc để một lần chìm đắm trong thể loại phim đặc biệt này. Biết đâu một trong số các bạn sẽ tìm được mình trong những bộn bề và ngổn ngang ý nghĩa đó để trở thành một đạo diễn tương lai đầy hứa hẹn thì sao.
Box: Những phim Việt Nam nhất định phải thử qua
Mùa hè chiếu thẳng đứng – Trần Anh Hùng: Một tác phẩm gần như xuất sắc và đại diện cho tư duy điện ảnh sắc bén của vị đạo diễn tài ba. Mùa hè oi oi, nồng nồng của Hà Nội hiện lên tự nhiên, thanh thoát và nhẹ nhõm. Mùa hè soi rọi từ phía thẳng đứng, nơi 3 số phận, 3 con người được bộc bạch nhẹ nhàng, tinh tế và từ tốn đúng như tính cách của người Hà Nội xưa.
Chơi Vơi – Bùi Thạc Chuyên: Đỗ Hải Yến có vẻ rất duyên với những bộ phim đặc sệt tính nghệ thuật như thế này. Yến vào vai một cô gái Hà Nội đi lấy chồng và giằng xé giữa những mối quan hệ điên rồ khác nhau một cách nhẹ nhõm, thanh thản và tự nhiên. Từng câu thoại trong Chơi Vơi đều có một sức nặng vô hình, trì kéo mọi thứ xuống. Đừng xem Chơi Vơi trong một ngày mưa và muộn phiền, chắc chắc bạn sẽ nhân 10 nỗi lòng của mình lên.
Trăng Nơi Đáy Giếng – Nguyễn Vinh Sơn: Một bộ phim nói về số phận lạ lùng của một cô gái yêu thương chồng con rồi bị ruồng bỏ, cuối cùng chọn cách chung sống với những hình bóng ảo tưởng vô hình. Hồng Ánh vào vai ngọt ngào, đau đớn nhưng vẫn toát lên cái hy vọng, ham muốn sống mãnh liệt của con người. Nhất định bạn phải xem để thấu hiểu hạnh phúc trên đời thật không dễ dàng, đôi khi sự hy sinh vị tha chỉ đem đến niềm bất hạnh, có đời cũng không gột sạch.
Cánh Đồng Bất Tận – Nguyễn Phan Quang Bình: Chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên quá nổi tiếng của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư nên bộ phim có thuận lợi hơn khi được công chúng đón nhận tích cực. Không gian miền Tây buồn bã, trầm mặc với những tấn bi kịch của nhiều kiếp người được lồng ghép, chắp nối và đan xen vào nhau, từng thước phim đều ánh lên sự xót xa và buồn tủi của các nhân vật. Rất may đạo diễn đã hướng cái kết dễ thở và dễ chịu hơn, nếu không khán giả sẽ phải cạn nước mắt với Cánh Đồng Bất Tận.
0 nhận xét:
Post a Comment